Tôi hay nói câu “Tâm thức tôi trưởng thành từ nghề trading!” là vậy.
Bởi trading (duyên bên ngoài) cho quá nhiều trải nghiệm để thấy ra (giác ngộ) bản chất của sự khổ đau (nhân bên trong) ... hết buồn lại vui (sinh tử) và cứ tái diễn dai dẵng mãi (luân hồi). Đến khi ta ko còn trong vòng kềm tỏa của nó nữa thì đó là giải thoát. Lúc đó, cảm xúc và thái độ phản ứng với sự được mất, thắng thua đã lặng lẽ đi thì nghề này cũng bình thường thôi (bình an).
Mà bản chất khổ đau trong trading và trong muôn mặt của cuộc đời thì đâu có gì khác nhau? Thấy một thì thấy tất cả!
Theo tôi hiểu thì con đường nào giúp mình thấy ra sự thật như vậy tức là chánh pháp.
Nên tôi thực sự biết ơn trading đó bác,